Nội trú Hè năm 2025: Cảm nhận của Dì đồng hành

  • 08/07/2025 12:34
  • ​Mỗi em là một câu chuyện, một thế giới riêng, giúp tôi như thấy lại chính mình của những năm tháng trước, với bao ước mơ và khát khao.

    “ Mỗi độ hè sang

    Sân Dòng rộn rã

    Bước chân hối hả

    Ánh mắt mộng mơ.

     

    Tôi lại như mơ

    Sống cùng tuổi nhỏ

    Những tâm hồn nhỏ

    Đầy ắp ước mơ.”

    Tháng nội trú Hè năm nay, với tôi, thật sự là một hành trình đặc biệt - một hành trình của đức tin, tình thương và của những trái tim tuổi trẻ đang lớn lên từng ngày.

    Một tháng nội trú hè đã khép lại thật nhanh, cảm xúc trong tôi lâng lâng những kỷ niệm cùng hiện lên những khuôn mặt dễ thương, những ánh mắt kèm với nụ cười thân thiện.  Tôi cùng với 3 chị em khác cùng cộng tác để đồng hành với 58 bạn trong suốt hành trình ấy, điều tôi cảm nhận rõ ràng: Đây không chỉ là một tháng hè bình thường mà là một hành trình thiêng liêng, nuôi dưỡng đức tin, nhân cách và tâm hồn các bạn.

    Ngay từ những ngày đầu, các em đến Tu viện với sự rụt rè xen lẫn háo hức. Có em lần đầu tiên đặt chân đến Tu viện, đầy tò mò muốn khám phá cuộc sống của các Dì. Và rồi, qua từng ngày sống và trải nghiệm, các em dần tìm được câu trả lời cho riêng mình. Trong suốt tháng nội trú, các em được học những môn học hữu ích, kèm theo những kỷ luật nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm yêu thương. Tôi cảm nhận sâu sắc qua từng lời chia sẻ, từng câu chuyện tâm tình mà các em dành cho nhau và cho chúng tôi.

    Mỗi em là một câu chuyện, một thế giới riêng. Có em tinh nghịch nhưng lại biết lắng nghe và sẵn sàng thay đổi; có em trầm lặng, ít nói, nhưng ẩn chứa một nội tâm phong phú. Nhìn các em, tôi như thấy lại chính mình những năm tháng trước, với bao ước mơ và khát khao.

    Hành trình đồng hành ấy thật sự là một trải nghiệm đầy ân sủng. Tôi cảm nhận rõ sự hiện diện của Thiên Chúa nơi từng sinh hoạt: từ Thánh lễ, giờ kinh, đến những lời cầu nguyện đơn sơ nhưng chân thành. Đặc biệt, hình ảnh các em vào mỗi tối lúc 19h, trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, trong tiếng chuông Nhà Thờ ngân vang, lời kinh Mân Côi được cất lên một cách sốt sắng và trầm lắng, những bước chân nhỏ xếp hàng ngay ngắn, tay cầm tràng chuỗi, ánh mắt hướng về Mẹ Maria, tiếng kinh Mân Côi vang lên sốt sắng , tất cả tạo nên một khung cảnh thiêng liêng khó phai. Tôi tin rằng, những hình ảnh ấy sẽ in sâu vào tâm hồn các em, trở thành hành trang quý giá cho hành trình đức tin sau này.

    Trong những bữa cơm đơn sơ mỗi ngày, tôi cảm nhận rõ tinh thần sẻ chia và đùm bọc của các em. Từ tiếng cười rộn rã đến những lần cùng nhau dọn dẹp, rửa bát - tất cả đều trở thành những khoảnh khắc yêu thương. Nơi đây, các em học cách sống cộng đoàn, biết nghĩ đến nhau, cùng phục vụ nhau trong từng việc nhỏ bé.

    Các sinh hoạt hằng ngày- từ học tập, chơi đùa đến giờ đi ngủ- đều là dịp để tôi gần gũi, lắng nghe và hiểu các em nhiều hơn. Mỗi em là một thế giới riêng với những nhiềm vui, nỗi buồn, những ước mơ và vết thương cần được yêu thương và chữa lành. Là một Nữ tu, tôi không chỉ hiện diện với tư cách là người “ Chị lớn” mà còn như cánh tay nối dài của Chúa- yêu thương, kiên nhẫn, và âm thầm nâng đỡ từng tâm hồn non nớt ấy trong hành trình trưởng thành.

    Tôi cũng không phủ nhận rằng, không thiếu những lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, chùn bước trước sự bướng bỉnh, khó bảo của một vài em. Có em phản ứng, có em tỏ thái độ. Nhưng sau những giờ phút cầu nguyện, tôi nhận ra rằng: tuổi trẻ luôn đầy năng lượng, cá tính và cả những phút “nổi loạn”. Chính nhờ những va chạm ấy mà tôi học cách kiên nhẫn hơn, mềm mỏng hơn và biết yêu thương các em không phải vì các em ngoan, mà vì các em đang sống thật với chính mình, đang học cách trưởng thành. Và tôi nhận ra: có như vậy mới đúng với lứa tuổi các em- sống động, đầy cảm xúc và luôn cần một tình thương kiên trì để dẫn dắt.

    Một tháng ngắn ngủi nhưng đủ để gieo những hạt giống đức tin, hy vọng và tình thân trong lòng các em và cả trong tôi. Mỗi niềm vui, mỗi giọt nước mắt, mỗi giây phút cầu nguyện đều trở thành chất liệu quý giá, nuôi dưỡng đời sống tâm hồn. Tôi nhận ra rằng, mỗi bạn trẻ đều là một món quà đặc biệt, một hạt giống cần được chăm sóc bằng lòng kiên nhẫn và yêu thương vô điều kiện.

    Ngày chia tay là một khoảnh khắc khiến tôi không thể quên. Khi ba lô đã được xếp gọn, khi tiếng xe bắt đầu nổ máy, bầu không khí bỗng chùng xuống. Có em chạy lại ôm chân, ôm tay chúng tôi, khóc nức nở và nói: “Con cảm ơn các Dì nhiều lắm…Con yêu các Dì nhiều lắm…”. Lúc đó, tim tôi như tan chảy, bao vất vả, lo toan bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại niềm xúc động sâu lắng. Tôi chỉ lặng lẽ xoa đầu, dõi theo từng bước các em rời Tu viện, trong lòng thầm cầu nguyện và hy vọng: phía trước, một hành trình mới đang chờ đón các em, tràn đầy ánh sáng đức tin, tình yêu và ơn Chúa.

    Tôi mong một ngày không xa, sân Tu viện lại rộn ràng tiếng cười, tiếng vui chơi của các em. Mong được gặp lại những gương mặt thân quen, và cả những gương mặt mới, với ánh mắt rạng ngời, trái tim rộng mở, để chúng ta cùng tiếp tục hành trình trưởng thành trong đức tin và tình thương.

    Nt. Maria Thu Hà, OP.

    Bài viết liên quan